Nếu tôi hỏi BẠN CÓ YÊU CON KHÔNG? thì chắc hẳn 100% những bố mẹ đang có mặt trong cái facebook này sẽ không ngần ngại gì mà gật đầu lia lịa “Có chớ ! Có chớ!”
Vậy câu hỏi tiếp theo là “Bạn yêu con như thế nào?”
Yêu theo cách mà BẠN MUỐN hay cách CON BẠN CẦN?!”
Tưởng tượng chút nhé
Là một người cha, bạn sẽ làm gì khi bỗng dưng phát hiện thằng con đẹp trai tuấn tú, cháu đích tôn nối dõi tông đường, sự nghiệp, trí tuệ và nhân cách của nó khiến mình vô cùng tự hào và yêu quý… không hề biết yêu con gái? Nói thẳng ra là đồng tính.
Biểu hiện thường thấy nhất ở VN là các ông bố máu bốc tới đỉnh đầu trong vòng 5 giây, gầm rú, quát tháo, đập phá, quay qua chửi vợ (mẹ nó) rồi quăng đồ đạp thẳng thằng con ra khỏi cửa “Đồ bất hiếu. Mày đừng bao giờ trở lại cái nhà này. Đừng bao giờ nhìn mặt tao!!!”
Các ông bố còn lại… đột quỵ!
Hiếm hoi dữ lắm là vài ông bố, sau 1 thời gian câm lặng choáng váng thì thở dài đánh thượt: “Thôi đời mày, mày cứ làm gì mày muốn. MIỄN MÀY ĐỪNG ĐỤNG ĐẾN TAO!”
Tôi chưa thấy ông bố VN nào dắt tay con trai mình bước vào đám cưới của nó với… thằng bạn.
Còn tôi thì có kha khá học trò chọn ở trên trường / ngoài đường nhiều hơn ở nhà. Vì nhà không phải là chỗ các em được là chính mình!
Là một người mẹ, bạn nghĩ gì khi một ngày đẹp trời nọ, đứa con gái xinh xắn, giỏi giang, năng động, nhiệt huyết nhẹ nhàng đến bên bạn và nói rằng “Mẹ yêu quý, con muốn đi tu!”
Đó là câu chuyện về đứa em dưới tôi vài khóa. Em là đội trưởng đội Công Tác Xã Hội của khoa, nhạy bén, hài hước, thông minh, học giỏi, sống chan hòa với tất cả mọi người. Em có anh người yêu từ trước khi vào đại học, chỉ đợi 2 đứa ra trường là cưới. Hơn thế nữa, em được kết nạp Đảng từ rất sớm vì những thành tựu xuất sắc em đóng góp cho trường Đại học.
Đùng 1 cái, em quyết định đi tu chuyên nghiệp.
Gia đình đứng hình.
Người yêu shock nặng
Bạn bè em hốt hoảng, nháo nhào gọi điện cho tôi “Ngoại ơi cứu nó”.(chúng nó gọi tôi là “chị ngoại”)
Có đứa còn đặt ra giả thuyết, Ngoại ơi coi chừng nó bị người ta thuốc!
Tôi cũng lo lắm. Mà không biết làm thế nào vì khi đó em nó ở tuốt trên Lâm Đồng, còn tôi đang đi học chuyên môn tận ngoài Hà Nội, xa quá. Lúc đó cũng có vài sự kiện tôn giáo rối loạn, thực hư lẫn lộn chả biết đường nào mà lần. Chỉ biết rằng, lúc đó, tận sâu trong tôi, với những gì tôi đã biết về em. Tôi tin em! Và Tôi im lặng chờ đợi
Rồi chừng 1-2 tháng sau cái quyết định chấn động kia. Tôi nhận được 1 email rất dài từ em. Em kể về cuộc sống nơi tu viện. Em chia sẻ về lý tưởng mới trong tràn đầy tin yêu. Em nói về niềm hạnh phúc được sống trong một cộng đồng phật giáo lành mạnh, vui vẻ. Em được học hành khắp nơi trên thế giới, được làm việc, được vui chơi, được cống hiến. Em khẳng định đó là con đường em lựa chọn. Là mặt trời chân lý mà bây giờ em mới ngộ ra.
Đọc xong email của em, lòng tôi vẫn còn băn khoăn nhiều câu hỏi về nơi em chọn, thậm chí băn khoăn không biết em có gặp bế tắc gì chưa thể nói ra mà phải đi lánh đời như vậy. Tuy thế, trong bức thư trả lời, tôi chỉ nhấn mạnh 2 điều.
– Thứ nhất, nếu đó là điều con cảm thấy thực sự hạnh phúc, BÌNH AN và đã quyết định CHỌN nó. Con hãy đi!
– Thứ hai, Ngoại và các anh em rất thương con, nếu có chuyện gì thì cứ về với ngoại và anh em.
Một thời gian sau, em nó gửi về cho chúng tôi những hình ảnh của em. Vẫn ánh mắt long lanh đó, vẫn nụ cười rạng rỡ đó, thậm chí thần thái còn có phần viên mãn hơn. Tất cả những khác biệt chỉ là bộ “đồng phục” mới em đang mặc, màu nâu, và quả đầu style very cute. Vậy là tôi yên tâm. Còn em thì mười mấy năm rồi đi sướng quá nên cũng chẳng phải về với chị ngoại và các anh em.
Trở về câu hỏi ban đầu: BẠN CÓ YÊU CON KHÔNG?
Trước khi gật đầu trong chớp mắt, bạn hãy nghĩ về câu hỏi tiếp theo
YÊU THƯƠNG CÓ LỚN ĐỦ ĐỂ BẠN ĐỒNG HÀNH?
—————————-
Nguyễn Thanh Nga
Sài Gòn 30/05/2018